Tự thoại của vị quan đã hết thời “oanh liệt”, nhưng vẫn ưng tạo “nhiễu” nhằm chứng tỏ sự “hiện hữu” của quan vẫn còn giá trị – hệt như một anh hề giễu dở bị khán giả la ó phản đối mà vẫn gân cổ ‘trổ tài’ trên sân khấu.
Chiến công hiển hách ta hề có.
Võ mồm chinh chiến, nhất ta đây!
Chiến Hữu trên ta, đà khuất núi
Mặc ta tự vẽ, tự huênh hoang
Cần chi trân quý chuyện năm cũ?
Những chuyện hùng anh, bỏ sót ta.
Hạt muối cắn đôi, chia huynh đệ
Hạt đường nuốt trọn, biết chia ai?
Hổ ngươi là chữ ta nào biết
Danh vang khắp chốn, một mình ta!
Kỳ tài dưới thế, nào đâu tá?
Chỉ một mình ta, độc mỗi ta!
“Đăng Trình” – chuyến cuối trên đường đến
Chờ xe, đếm số, nhất vẫn … t… a…, …t… A…, …T… a …, … TA!
Thích Thạch Tín ◆ Ngày 01 tháng Ba, 2024
Bài Đọc Thêm:
Leave a Reply