Mắc Cạn
Gặp em trên khoang thuyền
Vượt biên đang mắc cạn
Mặt em xanh phát khiếp
Mắt trợn trắng kinh nghi
Trừng nhìn con nước lớn
Điên cuồng bứt chạy lui
Hy Vọng
Trời đương đêm xuất huyết
Đẻ non bao hy vọng
Uột èo như bánh lái
Đang tuột ốc long đinh
Lỏng le như chân vịt
Quạng quờ quơ trong không
Tìm Lại Nhau
Tìm sao. Sao chỉ thấy
Loáng đỏ quạch loang nhanh
Gục đầu nơi xó xỉnh
Mơ vời chốn thênh thang?
Giọng sầu em khẽ nấc:
Tìm lại nhau. Trong tù.
-thơ Tín ♦1989, Pasadena, CA; 10+ năm sau khi ghe vượt biên bị chìm
Có lẽ thơ là để cảm, để nhìn, để nghe, chứ không phải để kể hay để nghĩ.
Tôi thích nhất là khổ cuối, đặc biệt là câu đầu và cuối:
Tìm sao. Sao chỉ thấy.
[…]
Tìm lại nhau. Trong tù.
Xin được phép bạn AD để “ôn lại” câu truyện đã cũ hơn 40+ năm
> Tìm sao. Sao chỉ thấy
> Loáng đỏ quạch loang nhanh
“Tìm sao” là để tìm phương hướng. Nhưng “loáng đỏ quạch loang nhanh” vì rạng đông đang đến. Ban đêm vượt biên không thành vì ghe bị mắc cạn và trốn không kịp để mặt trời lên thì “kết cuộc” chỉ có thể là … “Tìm lại nhau. Trong tù.”
Cám ơn bạn AD đã đọc và đặc biệt chú mục đến câu đầu (~ nhìn lên trời) và câu cuối (~ ngó xuống đất.) -tTín