Trần Thi

Chiếc command car thắng lại, cọ mạnh bánh nơi trước của nhà Hùng.  Cả nhà anh vừa xong bữa cơm trưa.

“Đây. Đây. Đúng địa chỉ đây rồi.” Giọng nói đặc sệt của người đàn ông mừng rỡ rối rít.

Đã nhận được thư báo trước, cả nhà Hùng mở cửa chạy ra. Người khách vẫn hơi phân vân, bỡ ngỡ.  Bố Hùng điềm đạm bắt tay:

“Tôi mừng cậu vẫn khỏe. Trông cậu cũng già đi nhiều.”

Ông khách, em trai của mẹ Hùng, chớp chớp mắt cảm khái:

“Chóng thật.  Có đến hơn 30 năm em không gặp anh chị.”

Continue reading