Thương tặng Em và Con – TTT
Lớn lên tại Mỹ, đi học ở trường dùng toàn tiếng Anh, nhưng về nhà con bé lại nói toàn tiếng Việt.
Hết năm cuối bậc trung học, con bé cùng bố mẹ đi nghỉ hè xa tại một vùng rừng núi Nam Mỹ. Dọc đường mòn, ngang khe suối, giữa đất trời rộng mở, tha hồ sảng khoái cười nói bằng tiếng Việt.
Tạt vào bìa rừng tìm bóng mát, con bé và gia đình gặp hai mẹ con người da trắng đang nghỉ chân.
Bà mẹ da trắng vui vẻ bắt chuyện, hỏi cả gia đình con bé: “Are you from Vietnam?” (Quý bạn người Việt Nam?)
Con bé nhanh nhẹn cười trả lời: “No, I am not.”
Hơi sững người, bà mẹ da trắng: “Xin lỗi, tôi đã tưởng lầm quý bạn đang nói tiếng Việt.”
Người bố mỉm cười, xua tay: “Không, không, bà không lầm đâu. Chúng tôi ‘đang nói tiếng Việt.’”
Bà mẹ da trắng reo vui: “Có thế chứ! Chúng tôi mới vừa du lịch tại Việt Nam và hiện vẫn còn nghe quen thanh âm tiếng Việt của quý bạn. Còn hai mẹ con chúng tôi thì đến từ Ái Nhĩ Lan.”
Người mẹ con bé: “Con gái chúng tôi sinh tại Mỹ. Còn hai chúng tôi đều ‘đã đến từ Việt Nam.’” (We were both from Vietnam.)
Tình cờ gặp gỡ bên đời. May mắn cùng sử dụng một ngôn ngữ chung. Cùng chia sẻ những hùng vĩ của núi rừng, và xác xơ của cây cỏ.
Rồi cùng đến lúc hai bên phải tiếp tục bước đi…
…Tiếp tục bị cuốn hút theo hai nguồn sống.
Xuôi. Ngược. Quyện lẫn vào nhau. Ẩn chứa đâu đó. Vẫn là những xa rời và khác biệt. Như hai ngôn ngữ Anh và Việt của con bé và bố mẹ.
Trần Trung Tín – Ngày 06 tháng 9, 2018
Leave a Reply